
Ở Việt Nam chưa có ngày lễ dành cho những người mẹ, nhưng con đang sống ở châu Âu, con thấy nét văn hóa này của nước Đức thật đáng trân trọng. Ngày lễ này dành cho những người mẹ, từ những người mẹ vĩ đại đến những người mẹ bình thường nhất. Mẹ của con chẳng vĩ đại, mẹ của con chỉ lả một người phụ nữ bình thường, nhưng mẹ là MẸ của con.
Mẹ sinh con ra vào những năm tháng nhà mình còn khó khăn. Mới 9 tháng mẹ đã dứt ruột đưa con đi gửi trẻ, mẹ kể lại rằng nhìn con gật gù sau xe mẹ, mẹ xót xa lắm, nhưng cuộc sống lúc ấy không thể khác được. Mẹ cương sữa mỗi khi đi làm ca tối, buổi chiều phải tranh thủ đạp xe từ Bách Hóa Tổng Hợp về tận Quan Thánh cho con bú rồi lại sấp ngửa đạp xe đi làm, kiếm tiền phụ bố nuôi cả gia đình. Con đi học, mẹ không trực tiếp dạy con từng điều từng chữ như bố, nhưng chỉ cần nghe tiếng xe đạp lạch xạch của mẹ ở đầu ngõ, là con cảm thấy yên lòng. Mà tối nào mẹ cũng về muộn lắm, con mong mẹ về biết bao nhiêu. Những ngày mẹ làm ca sáng, con cảm thâý vui sướng vô cùng, con có mẹ ở bên cả buổi tối. Ngồi học bài, nghe tiếng mẹ giặt giũ, tiếng bếp dầu xì xèo, con thấy yên lòng mẹ ạ.
Rồi mẹ có em Sơn, thằng bé mới sinh ra đã yếu ớt, hay xúc động, đau ốm. Mẹ lại thêm bao nỗi vất vả, lo âu. Nụ cười chỉ nở trên môi mẹ khi có ai đó khen mẹ có hai đứa con đẹp như tranh vẽ. Cái thời ấy , mẹ chắng có thời gian mà nói lời yêu thương với con, mà chăm sóc, nựng nịu con. Thời bao cấp, cuộc sống vô cùng âu lo, vất vả, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên đôi vai mảnh khảnh của mẹ.
Rồi khó khăn ập đến nữa khi bố bị bệnh. 3 năm trời ròng rã, mẹ theo bố đi khắp các bệnh viện, cơm niêu nước lọ cùng bố, chăm sóc, động viên tinh thần bố. Một người phụ nữ mảnh mai như thế, sáng sớm dậy đi chợ chế biến thức ăn gửi bố chồng chăm sóc hai con nhỏ, lại mang cặp lồng thức ăn nhạt tanh nhạt nồng không có tí mắm muối mì chính nào cho chồng ăn kiêng, và một cặp lồng cơm cho mình. Ông nội tiễn mẹ đi làm, sau khi bới cái giỏ xe của mẹ, chỉ hỏi mỗi một câu: " Thế cái cặp lồng cơm của con đâu?". Chuyện ấy đến giờ mẹ vẫn kể đi kể lại, những khi mẹ con mình ôn chuyện về ông nội. Đạp xe vào bệnh viện Bạch Mai, đưa chồng đi làm các xét nghiệm, lo biếu xén bác sĩ để chồng mình được quan tâm nhiều hơn. Lại lo sẵn cơm nước cho chồng buổi chiều, dưới cái nắng chói chang mùa hè hay lạnh giá mùa đông, lại đạp xe về Tổng Hợp để kịp ca làm chiều, còn phải kiếm tiền nuôi hai con nhỏ, nuôi chồng bị bệnh. Đã bao lần bố hất đổ mâm cơm và khóc vì bất lực, vì thương vợ thương con. Đã bao lần bác sĩ bảo mẹ đưa bố về nhà, vì không còn hy vọng gì nữa. Bao nhiêu người xót xa, nói thầm sau lưng mẹ rằng trông dáng người tươi tắn thế mà khổ, góa chồng sớm. Những kẻ ác miệng , ganh ghét với mẹ thì được dịp dèm pha. Mẹ cắn răng chịu đựng, nhưng không từ bỏ, mẹ đưa bố đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Có lẽ nghị lực của con là có từ mẹ chứ chẳng phải ai khác. Rồi ông trời cũng không phụ lòng mẹ, gặp thầy gặp thuốc, bố khỏi bệnh. Hạnh phúc lại quay về với gia đình mình, tràn đầy cái căn phòng 15 m² bốn người nằm trên cái nắp hầm, đêm chuột gãi chân cho dễ ngủ.
Bây giờ nhìn cái dáng an nhàn của mẹ, ai cũng nói mẹ sướng. Có ai thấu hiểu những năm tháng vất vả của mẹ. Đã 14 năm chung sống với bệnh tiểu đường, mẹ vẫn lạc quan yêu đời, tự chăm sóc cho mình rất tốt. Bố coi mẹ như của báu, nâng niu chiều chuộng, bấy nhiêu cũng đủ để mẹ cảm thấy hạnh phúc. Bố yên tâm khi vắng nhà, vì bố biết ngôi nhà của mình lúc nào cũng nồng đượm lửa hạnh phúc, ngọn lửa ấy do mẹ thắp lên. Bố và cả em Son, khi đi về đến nhà, câu đầu tiên bao giờ cũng là: Mẹ đâu rồi?. Thức ăn phải do chính tay mẹ nấu, hai bố con mới cảm thấy ngon. Quần áo phải do chính tay mẹ sắp đặt, cái gì cũng phải chính tay mẹ làm mới ưng ý bố. Phải , mẹ không thể thiếu được trong cuộc sống hàng ngày của hai bố con. Cả với con gái mẹ nữa, mẹ ạ.
Con lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, trong sự chăm sóc và dạy dỗ chu đáo của mẹ. Con biết nấu cơm giúp mẹ từ khi còn rất nhỏ, có lẽ vì quá thương mẹ vất vả. Mẹ đi làm về, con chạy ra tận đầu ngõ đón mẹ, đỡ xe đạp và xách đồ ăn cho mẹ. Sân vườn con đã quét tinh tươm, cầu thang con lau sạch sẽ, cơm đã ghế xong trên bếp. Mẹ mỉm cười khen con ngoan, hạnh phúc hơn nữa khi bà Thúy hàng xóm chạy sang khen mẹ dạy con chu đáo, con quét cả phần sân của hàng xóm. Con lúc ấy chưa biết giúp đỡ người khác đâu, con làm những việc ấy chỉ mong nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trái xoan của mẹ, với chiếc răng khểnh rất duyên của mẹ. Và muốn được mẹ cho con đi ăn ốc, buồn cười quá mẹ nhỉ. 5 tuổi, bằng Khánh Toàn bây giờ, con gái mẹ đã xách giỏ đi mua cà chua cho mẹ, nhưng không cầm lòng được với lời mời chào của bà bán ốc, nhảy vào nhể ốc kệ mẹ chờ ở nhà.
Con lớn lên trong tình yêu thương đủ đầy, và cứ thế bình yên lớn. Cuộc đời đối với con toàn là một màu hồng tưoi. Rồi con biết yêu. Khi yêu, con cũng tâm sự với mẹ mọi chuyện và con chợt nhận ra rằng, hình như mẹ là một người bạn của con nữa. Chẳng tìm đâu ra được một người mẹ tâm lý thế.
Con quyết định đi học xa, mẹ và bố ủng hộ, động viên con lắm. Nhưng ngày đầu tiên đặt chân lên nước Đức, con chỉ muốn quay về ngay vì nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Những trang thư đẫm nước mắt của mẹ con mình bay đi bay lại. Con còn nhớ, mẹ viết: “Mẹ vào phong con, không thấy con; ra sân, không thấy con; lên tầng hai , không thấy con; xuống bếp, khong thấy con, mẹ khóc con gái ơi.”. Con ôm lá thư ấy của mẹ, vùi mặt vào gối, khóc ngất. Nỗi nhớ mẹ, không sao vơi được. Chỉ khi nào nhận được những lá thư có nét chữ tròn trịa mềm mại của mẹ, con mới được nguôi ngoai. Một lá thư của mẹ, con đọc đi đọc lại, đọc đến khi nào nhận được lá thư sau thì mới thôi. Tất cả, bây giờ con vẫn giữa mẹ ạ.
Đến lúc con lấy chồng, sinh con, mẹ luôn ở bên cạnh con. Khánh Toàn ra đời, trong sự chứng kiến hân hoan của bà ngoại, cõ lẽ vì vậy mà mẹ yêu Khánh Toàn đặc biệt và Khánh Toàn cũng rất yêu bà ngoại. Con có lẽ cũng là một trong số rất ít các cô gái may mắn, vượt cạn lần đầu có mẹ trong phòng sinh.
Khánh Tâm ra đời, mẹ lại khăn gói quả mướp sang chăm con gái và cháu ngoại. Bao khó khăn vất vả mẹ chẳng màng, sức khỏe của mẹ cũng chẳng để ý, chỉ biết rằng con đang cần mẹ, thế là mẹ lại bỏ bố và em ở nhà để đi. Nhiều lúc mẹ bảo giá xẻ làm hai được, một nửa ở nhà với chồng và con trai, một nửa sang đây với con gái.
Mẹ à, bao khó khăn con cũng vượt qua được, chỉ cần hàng ngày dòng chữ dươnggia98 sáng đèn trên yahoo, tức là con biết mẹ ở đó, luôn dõi theo bước chân con, đồng hành cùng con trong mọi khó khăn đường đời. Con chỉ cần có bấy nhiêu thôi, để biết mẹ vẫn khỏe mạnh, bình an.
Con gái của mẹ giờ cũng đã làm mẹ, chỉ tiếc con không có con gái, để có thể dạy con gái hết những gì mẹ đã dạy con. Nhưng con sẽ dạy hai con trai con sống nhân hậu, yêu thương như bà ngoại của chúng.
Mẹ, con cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cho con hình hài này, (mặc dù không được xinh đẹp như mẹ), đã giáo dục con thành người, dạy con biết vượt qua mọi trở ngại của cuộc sống.. Mọi khó khăn con sẽ vượt qua, con sẽ lại hạnh phúc để mẹ an lòng về con. Dù ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, con vẫn luôn chọn cách sống bố mẹ đã dạy con: lấy cái TÂM, cái ĐỨC để mà sống. Và con luôn tin rằng, PHÚC ĐỨC TẠI MẪU mẹ à.
Mẹ của con, con yêu mẹ.
15 nhận xét:
Chị viết cảm động quá. Bác Ngân dù hiểu được con gái yêu mình nhưng khi đọc bài viết này, chắc hẳn bác sẽ thấy hạnh phúc hơn gấp nhiều lần.
Mà chị nghiện ăn ốc từ hồi bé tí ạ? ;))
chị ơi ở việt nam ngày rằm tháng bảy là lễ vu lang báo hiếu đấy chị.chị còn mẹ thì sẽ được gắng hoa hồng đỏ,còn ai mất mẹ sẽ mang hoa hồng trắng.
chị vik hay quá,mẹ luôn là điểm tựa lớn nhất chị nhỉ?chúc bác mạnh khoẻ vui tươi
chị ơi ở việt nam ngày rằm tháng bảy là lễ vu lang báo hiếu đấy chị.chị còn mẹ thì sẽ được gắng hoa hồng đỏ,còn ai mất mẹ sẽ mang hoa hồng trắng.
chị vik hay quá,mẹ luôn là điểm tựa lớn nhất chị nhỉ?chúc bác mạnh khoẻ vui tươi
Me cam on con gai va cac ban cua con.Me cam dong qua,con da suoi am trai tim cua Me!
Voi chong Hiep Huong doc bai viet cua Ha nhan ngay Me rat cam dong, voi nhung tam sư rat that rat gan gui. Em Huong rat co nhieu an tuong ve Ha, cung nhung cach nuoi day con cua Ha. Chuc Ha va hai chau that nhieu suc khoe. Hiep Huong
Chị viết cảm động,gần gũi và hay quá,biết Mẹ vẫn mạnh khoẻ bình an là hạnh phúc lớn nhất của con rồi...Đúng thế chị nhỉ...Chúc chị mọi điều tốt lành nha
Hà ơi, cảm động quá! Thật hạnh phúc vì chúng ta vẫn còn mẹ, vẫn được mẹ bên mình, chia sẻ và nâng đỡ chúng ta từng hơi thở. Mỗi giây phút cuộc sống thật đáng giá và trân trọng vì mẹ đã sinh ra ta và luôn bên ta. Hạnh phúc là thế, Hà nhỉ?
Thật sung sướng cho những ai còn có mẹ trên đời
Chi Ha viet tinh cam the :)) Ma PHUC DUC TAI THIEN - PHUC HIEN TAI MAU (em cung hay noi la PHUC DUC TAI MAU thi bi 1 chu chinh lai). Chuc bac gai luon manh khoe va hanh phuc!
Chi Ha viet tinh cam the :)) Ma PHUC DUC TAI THIEN - PHUC HIEN TAI MAU (em cung hay noi la PHUC DUC TAI MAU thi bi 1 chu chinh lai). Chuc bac gai luon manh khoe va hanh phuc!
Ấy viết về mẹ xúc động quá, mà hơn cả là hai mẹ con tình cảm hiểu nhau ghê! Không có gì bằng gia đình hạnh phúc!
À, quên còn P.S.: bà ngoại của 2 cu Bin trông đẹp thật, với cái răng khểnh rất duyên.
Viet hay lam chi ah. Em thi chang nho duoc gi nhieu ve tuoi tho de viet ca, tai vi ba Ngoai GB cung xa gia dinh khi em con nho, nen chang co nhieu ky niem gi de viet ca.
De co duoc nhu ngay hom nay, thuc su em rat phuc Me chi, va Chi voi 2KT cung la tam guong cua rat nhieu ba me day!
Trời ạ, hôm nay mới mò được vào cái comment thì đã qua NGÀY CỦA MẸ rùi, nhưng chị vẫn muốn gửi lời cảm ơn nồng ấm tới mẹ Ngân của em và Mẹ Lợi của chị- những người mẹ đã luôn hi sinh mọi điều vì con cái
Trời ạ, hôm nay mới mò được vào cái comment thì đã qua NGÀY CỦA MẸ rùi, nhưng chị vẫn muốn gửi lời cảm ơn nồng ấm tới mẹ Ngân của em và Mẹ Lợi của chị- những người mẹ đã luôn hi sinh mọi điều vì con cái
Đăng nhận xét