Tháng 10 đã lại quay về!
Tháng 10 năm ngoái ,2007 trong một tâm trạng thoải mái nhưng mới chỉ nửa vời vì đã hoàn thành chương trình học , tức là đã đi qua một nửa quãng đường, háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Mỹ và chuyến về Việt Nam sau 3 năm xa nhà. Tháng 10 năm nay, 2008, thảnh thơi toàn tập. Luận văn đã được đóng quyển nộp vào ngày thứ sáu tuần trước. Hôm đến nộp, thầy giáo còn hồ hởi bảo:
- Schöner Moment, wahr? (Khoảnh khắc này rất đẹp, phải không?)
Tủm tỉm chẳng nói được gì, nhưng trong lòng thầm cảm ơn thầy rất nhiều. Thầy là người chứng kiến từ đầu đến cuối những nhọc nhằn trong suốt quá trình " vật vã " học.
Đầu tiên là xin bảo lưu kết quả tuyển sinh một năm. Thầy là người hứa trịnh trọng: Nếu sang năm cô vẫn có nguyện vọng theo học thì tôi sẽ ưu tiên cho cô là sinh viên đầu tiên có tên trong danh sách.
Đến lúc vào học, dăm bữa nửa tháng lại thấy xin nghỉ vì con ốm. Lần đầu tiên phải trình bày, đã tập luyện cùng cậu bạn người Bolivia hết rồi, thỏa thuận mình trình bầy phần 1, nó trình bầy phần 2. Hỉ hả ra về, văn ôn võ luyện, để mai có tinh thần chiến đấu. Ai dè đêm hôm ấy hai ông con lăn đùng ra ốm, mà lại ốm cả hai ông mới đau. Ông bé sốt, ông lớn thì cứ ôm bụng nôn. 1 giờ đêm , phải gọi bác sĩ đến tận nhà. Phải xin ngay một quả giấy chứng nhận con ốm của bác sĩ đến cấp cứu. Sáng sớm hôm sau, không "điều động" được ai đến trông con hộ để đi học được, đành phải gọi điện cho thằng cu Bolivia, chú trình bày cả hai phần hộ chị nhé, con chị ốm rồi. Thằng cu vâng dạ, lại còn cẩn thận báo cáo với thầy là chị Hà đã làm cùng em phần này rồi, hôm nay con chị ấy ốm nên chị ấy phải nghỉ. Thầy gật gù, nhưng trong lòng chắc sinh nghi, mấy hôm sau vừa thò mặt vào lớp, thầy đã hất hàm hỏi:
- Giấy ốm hôm nọ đâu?
Khép nép đưa thầy quả giấy của bác sĩ, mắt lấm la lấm lét như đi ăn trộm. Thầy nheo mắt nhìn hai quả giấy của Vũ Khánh Toàn và Vũ Khánh Tâm, phát hiện ra giấy ốm này được cấp lúc 1 rưỡi đêm, thầy lại gật gù và hỏi:
- Chúng nó đỡ chưa?
Thở phào một phát. Thế là từ vụ ấy, mỗi lần con ốm, cứ đưa giấy ốm của con ra là thầy lại bảo, thôi không cần, tôi tin rồi, cô không cần phải đưa nữa đâu. Thậm chí lại còn hỏi han chúng nó thế nào, thế có nhờ được ai trông con hay không? Thế mới sướng chứ!
Thầy ơi, bây giờ học xong rồi, em mới kể thầy nghe, cái lần cuối cùng em xin phép thầy nghỉ là không phải con em ốm đâu thầy ạ, mà lần đấy em đưa mẹ em với con em đi chơi mấy nước Bắc Âu đấy thầy ạ. Thầy thông cảm, em phải tranh thủ vì mẹ em đợt đấy sắp hết hạn visa, nên em phải đưa mẹ em đi chơi như đi ăn cướp ấy. Nghĩ lại vẫn thấy hãi.
Còn nhiều vụ lắm, em biết thầy rất thông cảm cho em, và có lẽ cũng nhờ sự thông cảm của thầy, em mới hoàn thành được khóa học này, dù hơi " vật vã". Thầy yên tâm , em sẽ đi marketing cho khóa học này của thầy, cho thầy tha hồ mà có nhiều sinh viên nhé.
Tháng 10, niềm vui sắp đến khi "lão anh họ" sắp sang Frankfurt làm việc tại hội chợ sách quốc tế. "Lão" là anh họ , sinh trước đúng 10 ngày. Hai anh em có lẽ thân nhau từ trong bụng mẹ. Lớn lên cùng nhau, đi học cấp 3, đại học cùng nhau, lúc nào cũng thân thiết như người yêu. Hơ hơ, lần đầu vào lớp 10, thấy mình thỏ thẻ gọi "lão": "Anh Khoa ơi", bọn lớp mình đồn ầm lên là thằng Khoa với cái Hà yêu nhau, "khiếp, bọn này yêu sớm thế", " khiếp, thằng Khoa đẹp trai thế mà con người yêu nó xấu thế". Điên thật, chúng nó chẳng biết là sau này khi mình có người yêu và "lão" cũng có người yêu, kể cả sau này khi đã lấy vợ lấy chồng, "lão" và mình vẫn luôn thân thiết gắn bó như thế. Mình lúc nào cũng là cô em gái bé bỏng, yêu quái của "lão". Mình mà ra chỉ thị là "lão" lại chẳng phải bỏ cả vợ lão nằm bơ vơ, để làm hộ mình việc ấy chứ. Mà tất cả các "lão anh họ" của mình đều thế, 9 "lão", "lão" nào cũng nhất nhất là em Hà. Có lẽ được chiều chuộng quen rồi nên cũng hơi hư và nhõng nhẽo với các "lão". Bây giờ có hai đứa con rồi mà vẫn dài cái giọng ra mè nheo các "lão", các "lão" chắc cũng điên tiết lắm nhưng cóc làm gì được mình. Mà mình giỏi ở chỗ "huấn luyện" được các chị dâu cũng yêu mình như các "lão" ấy. Việc gì, cái gì các chị cũng nhường em Hà. Có cái gì ngon lành để phần em, luôn quan tâm động viên em. Số mình sướng!!! "Lão" kia tháng 10 này lại è cổ ra mang đồ sang cho em gái!.
Tháng 10, sự lo lắng cho lần tiểu phẫu thứ ba của con trai. Thương con chịu nhiều thiệt thòi, đau đớn. 6 tuổi đầu trải qua 3 lần phẫu thuật, dù chỉ là tiểu phẫu cũng làm mẹ phải xa xót. Chỉ biết an ủi rằng, sẽ tốt hơn cho con. Và mẹ con mình sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, bé con của mẹ nhé. Sau đợt thử thách cuối cùng này, tháng 10 của mẹ con mình sẽ trọn vẹn hơn.
Tháng 10 ơi, qua bình yên nhé!
Buông
-
Em buông mình rơi như trái bóng
Rơi xuống tận cùng sẽ vỡ hoặc nảy lên
Em buông mình để muốn nguôi quên
Mà trái tim càng thêm nhức nhối
Em buông mình, qua...
13 năm trước
9 nhận xét:
quả là Power-Frau, phục thật! Vừa giỏi mà hình như cũng khéo nữa thì phải ;) Chúc mừng mẹ 2KT lần nữa nhé!
Chuc con gai Thang 10,binh yen va may man!
Sẽ luôn bình yên, hạnh phúc mẹ H nhé!
sẽ luôn có n lần tháng 10 trong cả năm.... dành cho mẹ Hà và 2 hoàng tử pé ^^
Chị ơi, 10 là một con số may mắn đấy cho nên chị không phải suy nghĩ gì đâu, mọi việc diễn ra trong tháng 10 sẽ đều thuận lợi và có kết quả "viên mãn, tròn đầy" như ý nghĩa của nó chị ạ.
Tháng 10 đến tháng 10 đi để lại niềm vui và bình yên cho mẹ Hà và 2 công tử của mẹ ^^ mẹ đừng lo quá nha ^^ chúc cả nhà vui
"Trọn vẹn bình yên"!!! Sẽ nhanh đến thời gian này thôi, bác ạ!
Chúc mẹ Hà và hai em KT2 vượt qua thử thách ngoạn mục nhé!
Thang 10 nhieu may man chi nhe!
AH, the la hoi cho Sach lai sap den, nhanh that,the ma da 2 nam- 3 hoi cho sach ke tu khi chi em minh gap nhau o hoi cho sach 2006. The la lan nay bac Long ko di nua ah?
Đăng nhận xét