Ngày hôm nay hai anh em tớ được cùng bà ngoại và mẹ đến chúc Tết ông Bảo và ông Phúc, nghe đâu hai ông í học cùng với bà tớ từ cách đây 40 năm cơ. Mà tớ lại còn nghe nói ông Phúc là tiến sĩ gì đó,mẹ tớ ngưỡng mộ ông Phúc lắm ý, mẹ cứ bảo tớ là lớn lên làm tiến sĩ cho mẹ tớ được nhờ, tớ thì tớ chẳng phục ông tẹo nào , vì theo tớ, tiến sĩ chưa " kinh" bằng chiến sĩ.
Tớ rất thích xem chương trình " Chúng tôi là chiến sĩ" trên VTV3, cũng xin được nói thêm là tớ thuộc hết các chương trình giải trí trên truyền hình rồi nhé, Ai là triệu phú , Đoán giá đúng, Hành khách cuối cùng, Đuổi hình bắt chữ ( có lần tớ đoán đúng từ TẮM LÁ đấy nhé, bà tớ phục lăn ), Đường lên đỉnh Olympia, Đối mặt, Vượt qua thử thách, v.v...; có lần tớ tâm sự với mẹ tớ là lớn lên tớ muốn làm tiến sĩ, mẹ tớ xúc động gần ngất, ôm tớ hôn lấy hôn để, tớ hơi ngạc nhiên vì chưa bao giờ mẹ ủng hộ mơ ước của tớ cả ( này nhé, tớ muốn bán xúc xích nướng, mẹ tớ gạt đi, muốn làm nghề vớt cá chết ở Hồ Trúc Bạch đem chôn, mẹ tớ cũng không đồng ý), lần này sao mẹ lại ủng hộ tớ thế nhỉ.
Bây giờ tớ mới hiểu, tớ nói nhầm chiến sĩ thành tiến sĩ. Hôm nay mẹ tớ tỉnh cơn mê rồi, và cay đắng nhận ra rằng, tớ muốn trở thành chiến sĩ chứ không phải là tiến sĩ.
Ở nhà ông Phúc, mẹ trịnh trọng giới thiệu với tớ , ông là tiến sĩ , và lại tranh thủ bày tỏ nguyện vọng muốn tớ trở thành tiến sĩ,( chán mẹ thế không biết), tớ thẳng thừng bày tỏ quan điểm luôn:
- Tiến sĩ không " kinh" bằng chiến sĩ mẹ ạ, chiến sĩ có thể bảo vệ tổ quốc và đất nước, ngoài ra có thể chiến đấu chống lại kẻ độc ác (thế này thì lớn nhanh lên, cho đi bảo vệ Hoàng Sa với Trường Sa nhé)
Mẹ tớ vẫn rất u mê, hỏi đi hỏi lại tớ là:
- Thế con muốn trở thành tiến sĩ hay chiến sĩ.
Tớ phát cáu:
- Con đã nói với mẹ là con muốn trở thành chiến sĩ mà.
Mẹ tớ ( ngất trên giàn quất)
Nhưng để cho mẹ tớ và bà tớ đỡ xấu hổ với ông Phúc bà Ngọc và hai cô Ngân ,Nga, tớ biểu diễn khả năng toán học của tớ luôn:
- Mẹ đố con, tất cả ở đây có bao nhiêu người?
- Bà ngoại ,mẹ, 2 con, ông, bà, 2 cô, có 8 người tất cả.
- Thế có bao nhiêu trẻ con, bao nhiêu người lớn?
- 2 trẻ con, 6 người lớn, người lớn nhiều hơn trẻ con.
- Thế có bao nhiêu con gái, bao nhiêu con trai?
- Có 3 con trai, 5 con gái.
- Thế con trai nhiều hơn hay con gái nhiều hơn?
- Con trai ít hơn ( thấy tớ trả lời sáng tạo không? )
Thấy chưa, tớ liếc ông Phúc, thấy ông cười có vẻ rất hài lòng, Tiến sĩ Toán mà còn hài lòng vì khả năng làm Toán của tớ, thì tớ thấy tiến sĩ không "kinh" bằng chiến sĩ là đúng rồi.
Lúc mẹ tớ bảo anh em tớ chào ông bà để về, tớ còn " khuyến mại" thêm ông Phúc một câu nữa:
- Thế thì hai con mà về thì số con trai lại còn ít hơn nữa đấy. Chỉ còn mỗi ông là con trai thôi.
Đúng thật, nhìn đi nhìn lại, thấy ông Phúc đẹp trai nhất nhà, hà hà.
Ông Phúc cười vui lắm í. Chắc ông đang nghĩ đến chuyện đưa tên tớ vào đội tuyển Toán quốc gia đây, hí hí. Thấy mặt mẹ tớ có vẻ khấp khởi lắm. Đừng có hòng nhé, tớ không vào đội tuyển Toán quốc gia đâu, tớ còn phải tập luyện để có thể phun lửa và gọi nhện, vì ước mơ của tớ là trở thành người dơi và người nhện nữa cơ. Mà không phải tự nhiên tớ có ước mơ đó đâu.
Ông ngoại tớ í mà, người đàn ông đau khổ nhất trên đời này, vì có một người vợ như bà ngoại tớ và có một cô con gái như mẹ tớ, phải đi lao động rất vất vả để "phá nhà và phá đường". Chẳng là hôm nay đi qua đường Tôn Thất Tùng, thấy đỡ tắc đường hơn trước, mẹ với bà tớ bảo là ông ngoại làm tuyến đường này đấy, ông vất vả mà các chú công nhân cũng vất vả lắm, làm ngày làm đêm. Tớ thương ông ngoại tớ quá, hỏi bà tớ:
- Thế ông làm nghề gì hả bà?
- Ông lo việc phá nhà, làm đường cho khỏi tắc đường cháu ạ.
- Thế là ông làm nghề phá nhà hả bà?. Thế ông phá nhà bằng búa hay rìu hả bà? ( trong đầu mẹ hiện lên hình ảnh ông cầm búa, đập chan chát, và cứ thế là cười ha hả, không kìm nổi nữa)
Máu yêng hùng của hai cháu ông nổi lên,
- Hai cháu sẽ làm người dơi và người nhện để leo lên cao, giúp ông phá nhà, gọi cả nhện đến giúp nữa.
Mai kia Sở giao thông công chính không cần tuyển công nhân làm đường nữa, mà chỉ cần huy động dơi và nhện của Khánh Toàn và Khánh Tâm là đủ rồi.
Đấy , mục đích của chúng tớ là để giúp ông ngoại, mẹ tớ chẳng hiểu biết gì cả nhỉ.
Được cái lúc về , mẹ tớ cho chúng tớ qua viện bảo tàng phòng không không quân chơi, nhiều máy bay và tên lửa cực kỳ luôn.
Về nhà, cô cậu tớ đã ngồi đợi sẵn để mừng tuổi cho chúng tớ. Tớ cảm ơn rất lịch sự, nhưng phát biểu:
- Cháu có nhiều tiền mừng tuổi lắm rồi, thôi, cháu mừng tuổi lại cậu luôn.
Cô cậu tớ sắp cưới đấy, mẹ đã chuẩn bị áo dài khăn đóng cho chúng tớ để làm " chú rể bé" đấy. Cô cậu lại còn muốn chúng tớ giẫm giường cho cô cậu để sinh em bé trai nữa, nhưng mẹ tớ chưa đồng ý, vì mẹ tớ sợ, cô cậu mà để được hai thằng quỷ sứ như chúng tớ thì lại quay lại bắt đền mẹ tớ chết, hì hì.
Tớ lại có ý tưởng sáng tạo luôn này, Thanh gươm báu của dũng sĩ diệt rồng
3 nhận xét:
o^i che^t cuoi...dau het ca bung...2 dua be nay ngo nghinh dang yeu that...Me ha thi kha nang "thay loi muon noi" qua hay...lam em dau het ca bung vi cuoi
ÔI, tôi mê 2 thằng con trai này lắm rùi. Mê lắm lắm rùi, 2 "chiến sĩ" của mẹ.
Khanh Tam lam toan gioi qua lai rat biet suy luan logic nua nhe. The nay ve sau hoc gioi lam me Ha tha ho suong nhe. EM cung chi mong sau nay Tuti cung gioi nhu 2 anh thoi, chu bay gio thay cu cau uong buong qua co.
Đăng nhận xét