Hơn một tuần trôi qua, không có máy tính ở nhà, cứ như là không có cơm đế ăn ý. Tối về chẳng mất thời gian blogging nữa, ôm hai con trai ngủ sướng thật. Mỗi tội hai anh không có net để lượn , để học tiếng Anh nên cũng hỏi han mẹ suốt xem máy tính của mẹ đâu rồi. Và suốt ngày giục, mẹ bảo chú Đức gửi máy tính cho mẹ đi. Chú còn phải có thời gian tu sửa bảo dưỡng…người yêu của mẹ đã chứ.
Nhân tiện đây mẹ con cháu xin được cảm ơn chú đã quan tâm đến đời sống IT của ba mẹ con. Mẹ cháu chỉ biết dùng và phá chứ chẳng biết giữ gìn và sửa máy nó có hình dạng như thế nào. Cứ có vấn đề gì là chỉ một cú điện thoại thôi, mọi vấn đề lại được giải quyết hết.
Mẹ cháu cảm ơn cô Phương đã lo cơm nước nhà cửa, rửa bát, đổ rác để chú Đức yên tâm có thời gian sửa máy cho mẹ cháu. Mà này, chưa biết ai cảm ơn ai, có khi chú phải cảm ơn chị ấy chứ, có lý do chính đáng để không phải nấu cơm và rửa bát còn gì ß Anh còn phải sửa máy cho chị Hà.
Chứ cái khoản rửa bát này mọi khi tối nào chẳng phải oẳn tù tù nhỉ, hí hí.
Một tuần qua, hai an hem chẳng hiểu sao lại bị những nốt trăng trắng ở lưỡi và kêu đau. Ba mẹ con dắt nhau vào bệnh viện, bác sĩ cho thuốc bôi, đi lấy được thuốc về đã 11 giờ đêm. May mà có ô tô rồi chứ không thì có mà botay.com.
Cuối tuần mẹ đi có việc, thực ra định cho cả hai anh em đi, nhưng sát ngày đi hai anh em tỏ ra hơi mệt mỏi nên quyết định cho hai đứa ở nhà. Ở nhà quậy phá bác Huyền, cô Chi phải đi cả ngày, chiều mới về. Lúc mẹ về cô Chi kể cho mẹ nghe:
Bác Huyền trông 4 đứa mệt bở hơi tai nhưng cũng lắm chuyện vui và quan trọng là cũng học được khá nhiều tiếng Đức đấy nhé.
Đây là cuộc đối thoại giữa Khánh Toàn và bác Huyền:
- Toàn ơi, tiếng Đức gọi con chó là gì?
- Hund!
- Sao cơ?
- Bác nghe không rõ à?Hund!
- Nói chậm chậm thôi nào!
- Đây, bác nhìn mồm cháu nhé: H... U...N...D!
- ...
- Bác vẫn không nhớ à? Cháu nói lại 1 lần nữa nhé, bác phải ghi nhớ vào đầu ý, mà nếu bác không nhớ thì bác phải lấy giấy bút ghi lại bác ạ!
Bác Huyền bò lăn ra cười vì sự già dặn và cẩn thận của ông cháu và bảo là chưa bao giờ được ai dạy tiếng Đức kỹ càng và cẩn thận như thế, người lớn dạy có khi còn nói nhanh chẳng nghe kịp
Chuyện nữa.
Hôm thứ 6 cô Chi bảo:
- Mấy đứa đi xuống cô Huyền lấy sữa cho uống đi!
- Cháu phải gọi bằng bác chứ ạ! Khánh Toàn thắc mắc.
- Cháu gọi bằng cô cũng được mà bằng bác cũng được, bác Huyền hơn tuổi mẹ cháu nhưng lại kém tuổi bố cháu.
Hôm thứ 7, Khánh Tâm gọi:
- Cô Huyền ơi!
Khánh Toàn kéo Khánh Tâm lại nói nhỏ:
- Em quý bố hay quý mẹ? Anh thì anh quý mẹ nên anh gọi là bác Huyền, còn nếu em quý bố thì em gọi là cô Huyền nhé!
-Không, em cũng quý mẹ anh ạ!
-Thế thì em gọi cả hai, lúc gọi bác Huyền, lúc gọi cô Huyền nhé. Có được không hả anh?
- Được em ạ.
Lúc về nhà, thấy ba an hem đang ngồi vòng tròn quanh cô Chi ăn bún chả. Mẹ yên tâm vô cùng thấy hai đứa vui vẻ, chơi với em Chippi rất ngoan, và không làm đaue m Sony. Thậm chí Khánh Toàn còn đề nghị mai mới về nhà mình mẹ ạ, vì ở nhà cô Chi có xúc xích dành cho hoàng tử và công chúa ăn đấy, mẹ phải mua đúng loại cô mua, đấy là xúc xích Maika. Rồi ba an hem lại ngồi quây quần bên mẹ, bên chiếc máy tính để cùng học tiếng Anh. Có cô em gái, hai anh cũng bớt hẳn những trò nghịch ngợm và chí chóe nhau, mà chuyển sang chiều chuộng em, tuy nhiên cô Chi vẫn „ấm ức“ kể là thỉnh thoảng hai thằng lại „ dọa „ em Chippi nếu mà hư là lớn lên hai anh không cưới nữa đâu nhé.
Hai an hem ở nhà với cô Chi và hai em 3 ngày, mẹ yên tâm tin tưởng giao phó cho cô, vì biết ở với cô hai con được yêu thương chăm sóc như ở với mẹ. Nhìn cảnh 4 mẹ con cô cháu ngồi quây quần xúc bún chả cho nhau ăn mà xúc động, hai con trai lại còn được cô xịt gôm lên tóc nữa cơ chứ. Vậy thì sao hai đứa không gọi cô là mẹ Chi nhỉ, như em Chippi tròn cái miệng xinh xắn gọi mẹ Hà ơi, những lúc ấy mẹ ngất ngây trong lòng, cảm giác có một cô con gái thật là tuyệt, chẳng mất công sinh dưỡng, được con gái đáng yêu gọi mẹ Hà. Gọi điện thoại về, hai ông con chỉ mải mê chuyện xúc xích hoàng tử công chúa, rồi là con được ăn tương ớt, v.v…trong khi em Chippi đứng ngoài hỏi mẹ Hà uống thuốc chưa, mẹ Hà đi bác sĩ chưa, hai anh thì phải đợi cô Chi nhắc mới hỏi. Con trai mà!
Vậy nhé các con, bây giờ cô Chi là mẹ Chi nhé. Mẹ biết các con chưa quen với việc gọi mẹ Chi, từ lâu nay vẫn thân quen với việc gọi cô, thân quen đến mức có lần đã khoe: Cô Chi của mẹ cháu. Mẹ tin các con sẽ có thêm một người mẹ dịu dàng yêu thương các con.
Tâm lại còn hỏi mẹ: Có phải gọi mẹ Chi giống như mẹ Quỳnh Chi không mẹ?. Phải rồi con ạ, mẹ Quỳnh Chi đã rất vui khi nghe cái miệng thằng Tâm gọi mẹ Quỳnh Chi. Mẹ Thùy Chi cũng thế, các con nhỉ?
3 nhận xét:
mong moi mai moi co' entry....cang doc cang thay yeu ghe ....:X:X:X..muah*!mong rang luc nao 2 anh em cung vui ve va ngoan ngoan nghe theo me Ha nha!
Ui nhân dịp 1 tuần không blog, nhân dịp có cái máy tính cũ mới được sửa, mẹ Hà cho ra lò 1 entry với bao nhiêu nội dung.
Hai anh thật lém quá ờ, mẹ Hà tha hồ mà tự hào rồi
Cứ theo đà này thì chẳng mấy chốc Anh em KT 1 cột dọc " Các Mẹ",mẹ nhiều thì tốt, nhưng nhớ phải tìm 1 ông bố nữa thôi nhé, không được nhiều đâu.Nhớ đấy!!!
Đăng nhận xét