Đã 9 ngày trôi qua từ cái buổi tối kinh khủng ấy. 9 ngày , mẹ sống vật vờ, không cảm xúc, không chỉn chu, chỉ cố gồng lên để làm những việc thiết yếu nhất cho 3 mẹ con. Chưa bao giờ mẹ rơi vào một tâm trạng như thế cả. Mọi khi có khó khăn đến mấy mẹ cũng cắn răng chịu đựng, và nhẫn nại vượt qua. Lần này mẹ rơi vào một tâm trạng muốn tung hê tất cả, buồn, ân hận, chán nản, mệt mỏi, cảm thấy tất cả mọi thứ đều vô nghĩa.
Tối thứ tư tuần trước, gửi các con, mẹ đi học tiếng Anh, lúc sắp tan học, như là có linh tính gì đó, sốt ruột, không thể học hành được gì vào đầu cả, tan học chạy sấp ngửa về nhà, thấy con trai đang khóc với một bên cánh tay sưng tướng. Không kịp nghĩ gì nữa,, bế thốc con vào bệnh viện, tay con đau đến mức độ không thể xỏ tay vào áo khoác được. Hai mẹ con mếu máo dắt nhau vào cấp cứu trong bệnh viện. Chờ mãi mới đến lượt, thằng bé đau đớn quá cứ bệu bạo kêu: Mẹ ơi sao lâu thế?. Mẹ ơi, không phải con bị gãy xương đúng không?. Đó là hy vọng của cả mẹ và con.
Nhưng sau khi chụp Röntgen, bác sĩ ái ngại nhìn mẹ:
- Cháu bị gãy xương, trật khớp khuỷu tay. Mai sẽ phải phẫu thuật.
Mẹ nghe như sét đánh ngang tai. Mếu máo nhìn con:
- Con ơi, gẫy xương thật rồi con ơi.
Con cũng ầng ậc nước mắt nhìn mẹ, điều hai mẹ con lo nhất đã xảy ra.
Thôi thế là đủ mọi khám xét , thằng bé bị giữ lại viện ngay để mai còn phẫu thuật. Mẹ gọi điện cho cô Hương đến ngủ và trông Tâm, còn mẹ đưa Toàn đi làm các thủ tục nhập viện. Mãi đến 12 giờ đêm, thằng bé mới được lên giường ngủ, mẹ lại chạy về nhà lấy đồ dùng cho 2 mẹ con, dặn dò cô Hương mai đưa Tâm đi học, rồi lại quay lại viện với Toàn. Mệt nhoài, mà không thể chợp mắt khi nghĩ đến con, vừa phẫu thuật cách đây 3 tuần, giờ lại bị mổ xẻ. Đau đớn và ân hận, giá không cố đi học tiếng Anh để có nốt cái bằng TOEIC thì con đã chẳng phải chịu đau đớn thế. Mẹ có lỗi với con, Khánh Toàn ơi.
Ngày hôm sau, 8 giờ con đã được đưa vào phòng mổ. Mẹ lại chầu chực bên ngoài. Lòng mẹ lúc ấy như có trăm ngàn mũi dao cứa, ân hận không nguôi. Lúc con được đẩy ra, nhìn cánh tay con bó bột trắng toát, nằm thiêm thiếp, mẹ thấy mình như hóa đá.
Tỉnh dậy, con kêu đau, bác sĩ phải tiêm thêm thuốc giảm đau. Nằm ở phòng hậu phẫu đến 12 giờ trưa, con lại được đẩy về phòng. Mẹ chăm sóc con từng chút một, từng ngụm nước, từng thìa súp, và phải bắt con nằm bất động trên giường. Điều này mới là khó nhất, vì con là một đứa trẻ quá hiếu động. Cả đêm con vật vã vì đau đớn, cả hai mẹ con đều không thể ngủ được. Mẹ phải canh cho con uống thật nhiều nước, và không được đè lên cánh tay bó bột, và phải cho con đi tè. Tất cả mọi hoạt động của con đều diễn ra trên giường.
Ngày hôm sau ba con đến , thay mẹ trông con ban ngày để mẹ về với em Tâm, khổ thân em Tâm , kế hoạch làm sinh nhật muộn cho em cũng phải hủy bỏ vì mẹ đâu còn lòng dạ nào mà tổ chức sinh nhật cho em nữa. Mẹ chán nản về nhà, một bãi chiến trường em bày ra ở nhà mẹ cũng không thèm dọn. Mẹ mệt mỏi , chán nản đến nhường ấy.
Mấy ngày sau Khánh Toàn được ra viện, mẹ lại nghỉ làm ở nhà chăm anh. Mẹ quay cuồng với việc chăm sóc hai anh em ( Khánh Tâm bị lạnh và viêm phế quản). Ở văn phòng có bao việc mẹ làm chưa xong, hoặc sai sót. Sếp trên khiển trách vì tội nghỉ làm không xin phép, rồi tiền nong thiếu, rồi vé làm sai. Những lúc căng thẳng quá, chỉ mong được một mình ở một nơi thật là xa. Nhìn các con, lại gắng gượng dậy. Nhiều lúc không kiềm chế được, lại quát tháo con, quát con xong, lại xin lỗi con. Không còn đủ sức để chăm con chu đáo như trước nữa, nhà cửa bừa bộn, cũng mặc kệ, chỉ lo cho con ăn uống ngủ nghỉ xong là mẹ cũng rã rời luôn. Đúng là mẹ đã ốm, ốm tinh thần. Tinh thần của mẹ cực kỳ tệ hại, chưa bao giờ tệ hại thế cả.
Bây giờ mọi chuyện đã ổn hơn trước, mẹ cũng đã quen với cánh tay bó bột của Khánh Toàn, và phải tự an ủi mình rằng, thôi thì nó cũng còn may vì nó vào tay trái. Tự an ủi là sau vụ này có khi nó bớt nghịch đi chăng, tuy chưa thấy nó bớt nghịch đi tí nào. Tự an ủi mình và làm vui cho con, bằng cách gọi cánh tay bó bột của con là tay béo. Thằng bé cười khì khì mỗi khi mẹ gọi Khánh Toàn tay béo. Mẹ đùa là bây giờ cô giáo của con mà nhìn thấy cánh tay của con thì có mà ngất. Thế mà thằng bé nằng nặc đòi đến trường gặp cô giáo. Gặp cô giáo xong còn nhăn nhở bảo mẹ là con chẳng thấy cô giáo ngất gì cả. Được thêm ông em, đi học hăm hở lao về bảo ông anh là hôm nay em kể với tất cả các bạn là anh bị bó bột và có tay béo, thế mà cũng chằng có bạn nào ngất cả anh ạ.
Chân dung anh chàng tay béo đây ạ
Còn đây là siêu nhân em, bộ quần áo này bà ngoại mới gửi sang. Cũng chính vì làm siêu nhân dũng cảm nên cháu yêu của bà mới phi từ trên ghế xuống, và bây giờ thì đã thành siêu nhân tay béo
Thôi, nhìn hai con lại cố gắng vậy. Mẹ đang bị stress nặng nề triền miên, đang ước được nghỉ ngơi mấy tháng ở một nơi chỉ có 3 mẹ con, không có ai quấy rầy cả.
Mẹ cháu cảm ơn các ông bà, các bác, các cô chú, các anh chị, các bạn, các em đã động viên , hỏi thăm cháu. Thời gian vừa rồi quá buồn nên mẹ cháu không vào blog , để mọi người lo lắng.
Nhìn hai khuôn mặt này, mẹ ca bài: Thứ hai là ngày đầu tuần, mẹ sẽ CỐ GẮNG chăm ngoan. Thứ ba, thứ tư, thứ năm, mẹ thề sẽ luôn CỐ GẮNG. Thứ sáu rồi đến thứ bẩy, mẹ lại CỐ GẮNG nhiều hơn. Chủ nhật cũng luôn CỐ GẮNG để đến thứ hai lại CỐ GẮNG tiếp!
Buông
-
Em buông mình rơi như trái bóng
Rơi xuống tận cùng sẽ vỡ hoặc nảy lên
Em buông mình để muốn nguôi quên
Mà trái tim càng thêm nhức nhối
Em buông mình, qua...
13 năm trước
21 nhận xét:
vay la Khanh Toan da duoc ra vien roi a? chuc cho be mau mau khoi. Chi Ha co gang len nhe! :)
Mong tin Khánh Toàn mãi! Vậy là con trai đã ra viện rồi, cố gắng giữ gìn nhé! Phải mất vài tháng, nhưng xương trẻ con mau liền, mẹ Hà đừng lo lắng quá nhé! Giữu gìn sức khỏe còn chăm hai anh nữa chứ! Không được mất tinh thần đâu đấy nhé! Big hug.
thương lắm.
Khánh Toàn được ra viện rồi...
Rồi mọi khó khăn sẽ qua chị ạ
Chị ơi. Em Phúc đây. K bít chuyện bé ốm! Mà khó khăn cũng qua rồi chị nhỉ! Cả nhà từ giờ luôn khỏe mạnh và vui vẻ nhe
Hình như mẹ đang viết dở rồi lại ngồi buồn hay sao mà không thấy tiếp ? Thế cuối cùng con trai bị làm sao ở cánh tay đấy? Bé ra được ra viện thì coi như tình hình đã khả quan. Giờ cố gắng thêm một giai đoạn nữa, chắc sẽ mệt mỏi một tí nhưng mẹ 2KT kiên cường lắm mà. Cố lên cố lên!
Cố gắng mẹ nhé! Mà hai cậu con trai nghịch quá cơ, làm mẹ quay cuồng lên!
Mẹ Hà cố lên mẹ Hà nha. Có những lúc mệt mỏi và phải cố gắng không ngưngf. thời gian qua đi, ngoảnh đầu nhìn lại cứ như một giấc mơ.
Mẹ Hà có 2 con trai đáng yêu và dễ thương như thế... làm ai cũng phải ghen tị...Chúc Khánh Toàn và Khánh Tâm luôn khỏe mạnh và công việc của mẹ Hà sẽ tốt đẹp trở lại.^_^ Ôm mẹ Hà một cái động viên nà. muah muah muahzzzzzzzz
Điểm 10 cho mẹ nhé!!!
Ngưỡng mộ mẹ lắm, phải quay cuồng như thế nhưng rồi tất cả vẫn ổn. Mong 2 anh em mau lớn, đến lúc đỡ đần được thật nhiều cho mẹ. Khánh Toàn nhanh được tháo bột nha.
Thương 2 em, thương mẹ nhiều!
đúng là nuôi con thật vất vả nhỉ, nhất là khi chỉ một mình.
Cố gắng lên Hà nhé.
Mẹ Hà ráng lên nha, cuối cùng cũng ổn chỉ có mình lo thôi chứ con trai phơi phới thế kia. Bình tâm nhé em. Mong con trai khỏe nha. Lạc đề tí sáng nay trong lớp chị TA cũng có một bé bó bột tay trái thế mà làm thế nào té xuống nền nhà, khóc như mưa chị đỡ dậy an ủi tí xíu nữa lại úp xuống đất nữa khóc ti ti lại an ủi. Ăn trưa xong quay lại không thấy bé đâu chị nói sao rồi, một bé bảo vào bệnh viện chị hỏi vì té hai lần à - đứa khác bảo dạ không vì 3 tuầnx7ngày là mấy ngày hả cô Alex được tháo bó bột....
À, hôm nay mới đọc tiếp. Hóa ra bé bị ngã gãy tay. Con trai một bác ở phòng chị cũng có lần bị ngã gãy tay, thế mà bác ấy có vẻ bình chân như vại lắm, bảo là bọn trẻ con tầm này có gãy chân gãy tay cũng mau lành. Nên mẹ Hà đừng lo lắng quá nhé, cố gắng nghỉ ngơi giữa chừng.
Mẹ Hà ơi, cố gắng nhé, Khánh Toàn giỏi lắm mà, phải không.
Mong con trai mau bình phục nhé! kể chuyện này cho em yên tâm, hồi chị nhỏ cũng nghịch lắm, phải bó bột tay 2 lần đó! Một lần bó bột y như Khánh Tòan,còn 1 lần gãy ngón tay út :D Hồi đó trẻ con nên xuơng mau liền lắm! Lớn lên chẳng dị tật gì cả, chẳng ai biết chị đã từng bị gãy tay 2 lần. Mẹ Hà yên tấm nhé! :)
Mẹ Hà ơi, hôm nào cho Toàn đến lớp, xin chữ ký của cô giáo và các bạn, rồi cả những bạn thân khác nữa, ký kín hết trên cái bó bột đó. Đến hôm đi tháo bột thì xin bác sĩ cho giữ lại cái bột đó về làm kỷ niệm. Treo ở 1 góc nào đó, hàng ngày chỉ tay vào đó mà răn đe con trai, biết đâu cu cậu sẽ bớt nghịch hơn, hoặc ít ra là nếu có nghịch thì cũng phải chú ý đến bản thân hơn, chứ không để bị ngã đau như thế nữa.
Co len chi oi, em rat rat kham phuc ba me con nha chi. That day.
hoàng tử tay péo .. cả siêu nhưng... đỏ lè đỏ lét kia.. khỏe mạnh đẻ đi chơi chứ hihi..
Hom nay em moi doc entry chi viet day. Nhin Khanh Toan mat mui van rang ngoi tuoi tan lam. Sau dot nay co le chi cung nen thu gian chi a, stress nhieu se ko tot cho suc khoe dau. Em chuc chi va 2 chau moi dieu tot lanh nhe
Mẹ Hà thật là nghị lực. Ngưỡng mộ chị lắm! Chúc cả nhà lúc nào cũng khoẻ mạnh nhé!
Đăng nhận xét